Trang nhất
  Xã Luận
  Đọc Báo Trong Nước
  Truyện Ngắn
  Kinh Tế
  Âm vang sử Việt
  Tin Thể Thao
  Y Học
  Tâm lý - Xã hội
  Công Nghệ
  Ẩm Thực

    Diễn Đàn Biển Đông
Bộ trưởng Quốc phòng Mỹ lên tiếng vụ tàu Philippines bị tàu Trung Quốc phun vòi rồng
    Hình Ảnh Quê Nhà - Video Clip
Nồng ấm Tết cổ truyền dân tộc Khmer Chôl Chnăm Thmây
    Tin Thế Giới
Giải mã các điểm đến trong chuyến công du châu Âu của Chủ tịch Trung Quốc Tập Cận Bình
    Tin Việt Nam
EU đồng hành với sự phát triển bền vững của Việt Nam
    Tin Cộng Đồng
Nắng nóng kỷ lục tại nhiều bang của Ấn Độ
    Tin Hoa Kỳ
Mật vụ Mỹ lên kế hoạch bảo vệ trong trường hợp ông Trump bị giam giữ
    Văn Nghệ
Huế
    Điện Ảnh
Tổng thống Joe Biden trao huân chương cho Dương Tử Quỳnh tại Nhà Trắng
    Âm Nhạc
Danh tính nữ ca sĩ Việt may mắn gặp Rosé (Blackpink), lại còn chiêu đãi fan ảnh cam thường
    Văn Học
Bắt học sinh đi học ngày nghỉ lễ Giỗ tổ Hùng Vương, hiệu trưởng bị xem xét kỷ luật

Thông Tin Tòa Soạn

Tổng biên tập:
Tiến Sĩ
Nguyễn Hữu Hoạt
Phụ Tá Tổng Biên Tập
Tiến Sĩ
Nhật Khánh Thy Nguyễn
Tổng Thư ký:
Quách Y Lành




   Văn Học
Đào Bá Đoàn: 'Nhiều lúc chán văn mình kinh khủng'
Đào Bá Đoàn vừa tái bản tiểu thuyết “Mảnh vỡ” sau 15 năm tác phẩm đầu tay được in lần đầu, khi tác giả còn là một chàng trai sống “sau lũy tre làng”. Anh cũng trình làng tập truyện ngắn “Chỉ để bay qua một bình minh”.

 


- Điều gì khiến anh sau 15 năm lại tái bản tiểu thuyết “Mảnh vỡ”?


 


- Ngay từ khi cuốn sách ra đời, đọc lại, tôi đã có ý định sẽ phải in lại, chỉ bởi đơn giản, cuốn sách bị nhiều lỗi mo-rát và tôi nghĩ dứt khoát tôi phải trả lại cái kết về đúng với ban đầu (bản thảo); rồi cả cái việc ở phần ba của tác phẩm tôi chủ trương viết “mờ nhoè”, làm nhoà ranh giới ngôi kể của nhân vật (một trai và một gái) chứ không thể tách ra rõ ràng bằng dấu phân cách hay các đoạn chữ đứng xen với chữ nghiêng để dễ dàng nhận biết đâu là cô gái đâu là chàng trai. Có thể cách này có người không thích sẽ khó chịu và cho rằng tôi viết vụng; nhưng sự thực không phải - tôi cố tình viết thế; vì - cái hạnh phúc mà đôi trai gái vừa tóm được nó có gì đó mong manh không chắc chắn...


 


Thế mà việc ấy cũng không ngờ lại phải mất đến 15 năm mới làm được.


 


- "Mảnh vỡ” in lần đầu đã gây tranh cãi và còn bị “đánh” vì “đồi trụy”. Thực hư chuyện này như thế nào?


 


- Điều này tôi cũng chỉ nghe nói thế chứ thực sự tôi cũng chưa bao giờ được đọc những bài báo ấy. Ngày đó tôi còn ở quê không có điều kiện theo dõi báo chí và cũng chưa có internet như bây giờ. Nghe nói một tờ báo phía Nam đã có bài phê phán “Mảnh vỡ” rất kịch liệt. Nhà văn Trần Dũng và nhà văn Tạ Bảo (NXB Lao Động) - những người trực tiếp làm cho tôi cuốn sách cũng bảo vậy, nhưng họ không nói gì nhiều, động viên tôi cứ tiếp tục viết, đừng để ý đến những điều ấy. Với họ, tôi mãi biết ơn, vì tấm lòng của họ đã dành cho tôi, và cũng bởi họ là “bà đỡ” đầu tiên đúng nghĩa cho tác phẩm đầu tay của tôi.


 











Tác giả Đào Bá Đoàn.

 


- Ngày ấy anh đang sinh sống ở quê chứ chưa lên Hà Nội học tập hay làm việc, nhưng bối cảnh “Mảnh vỡ” lại là đô thị với những nhân vật đô thị. Điều gì khiến anh có cảm hứng với đô thị từ khi còn chưa đặt chân đến nó?


 


- Thực ra trước khi viết “Mảnh vỡ” tôi có viết một số cái về nông thôn nhưng có lẽ không thành công. Tôi nhớ rõ, luôn là như vậy, tôi không chọn lựa phải viết về vùng nào. Chỉ đơn giản, câu chuyện đến làm tôi thao thức, nó lớn dần và buộc tôi phải viết thôi. Với “Mảnh vỡ”, tôi không thể quên được, “gợi ý” đầu tiên chỉ là một bài báo nhỏ mà tôi được đọc, viết về cảm xúc của một anh sinh viên hội hoạ lần đầu tiên được nhìn thấy người con gái (người mẫu) trần truồng bằng xương bằng thịt... Thế mà không ngờ nó giúp cho tôi có một cuốn tiểu thuyết. Chỉ có như vậy chứ không có vấn đề “cảm hứng” với đô thị hay nông thôn. Khi cuốn sách in ra, tôi nghĩ nhà văn Trần Dũng là người sống với Hà Nội khá nhiều nhưng không thấy ông chê tôi bịa đặt về “thành phố” thì chắc là cũng ổn. Nhưng đó là tôi nghĩ chứ thực ra tôi cũng không hỏi ông và cũng không hỏi ai về điều đó.


 


- Nếu nói như anh thì một nhà văn thành phố cũng hoàn toàn có thể viết hay về nông thôn và nông dân. Anh nghĩ sao về điều này?


 


- Hoàn toàn có thể như vậy. Tôi thì cho rằng không nên đặt nặng vấn đề này, nó là tự do của nhà văn thôi. Nếu có nhà văn phải chọn đề tài mới viết được thì nhà văn đó phải cảm ơn cái gọi là “đề tài”, nhưng có nhà văn lại không bao giờ lệ thuộc vào nó thì cũng không sao, cái chính là bằng một cách nào đó mà nhà văn viết được là tốt rồi. Tất nhiên, bao giờ cũng vậy, nhà văn luôn mong muốn viết được tác phẩm lớn, còn viết được tới đâu thì do chính nhà văn đó mà thôi, bởi suy cho cùng, “viết” là một việc triệt để cá nhân, nó không bị phụ thuộc và không bị chi phối bởi bất cứ điều gì.


 


- Bây giờ, sau 15 năm, đọc lại “Mảnh vỡ” anh thấy thế nào?


 


- Tôi nhớ lại cái cảm xúc mãnh liệt của thuở ban đầu - một tác phẩm dù có ý thức về cấu trúc (cách viết) thì cũng vẫn có gì đó của “bản năng viết” - nghĩa là thiên về cảm xúc.


 


Còn điều này nữa, có lúc tôi vẫn thích, nhưng có lúc tôi lại rất chán - mà tôi cũng không tự hỏi hay tự cắt nghĩa vì sao...


 


- Theo dõi quá trình sáng tác của anh quả là khó khăn, bởi rất lâu mới lại thấy Đào Bá Đoàn ra sách, và ra cũng rất… lặng lẽ. Tại sao vậy?


 


- Năm 1997 tôi in “Mảnh vỡ”, 10 năm sau tôi mới in tập truyện ngắn thứ hai, rồi năm 2012 tôi mới lại in tập thứ ba. Thú thực tôi cũng không hiểu vì sao lại thế. Cái sự “lặng lẽ" nữa, tôi cũng không tự hỏi vì sao lại thế bao giờ. Có lẽ tính cách tôi nó vậy... (cười)


 


- Anh là người rất quyết liệt trong sáng tạo với chính bản thân mình, bằng chứng là anh đã đốt nhiều bản thảo mà không cho xuất bản. Tại sao vậy?


 


- Không có gì khó hiểu ở đây cả - mọi sự chỉ đơn giản là, tôi đọc lại và thấy nó tầm thường, tôi chán…


 


- Vậy có thể hiểu những gì được anh cho in ra là những sản phẩm rất hoàn hảo, ít nhất là trong mắt anh?


 


- Không, không nên quan niệm như vậy. Chỉ là những thứ đó tôi đỡ chán hơn những cái đã hủy mà thôi. Tôi bị vướng phải một điều khó hiểu, tôi hay bị những cơn chán ghét những gì mình viết ra, đúng hơn là sự không hài lòng, là sự bực mình với chính mình… Và cũng chả biết tại sao lại thế.


 


- Nhiều người phàn nàn đọc những truyện ngắn của anh trong tập “Chỉ để bay qua một bình minh” rất “khó vào”, anh có thể cho họ một chiếc chìa khóa để mở cánh cửa văn chương Đào Bá Đoàn?


 


- Thì tôi cứ viết theo cái “tạng” của tôi thôi. Viết như vậy tôi thấy rất thoải mái, chứ viết khác đi là tôi không viết được. Tôi cho rằng, viết là sự tự do đầu tiên và cuối cùng. Và cũng chỉ duy nhất khi viết là tôi có tự do nhiều đến nhường ấy - tự do tuyệt đối đấy. Tôi rất muốn “dò tìm” những bí mật của con người đời sống nhân gian và chính bản thân tôi - mà không biết có làm được không và làm được đến đâu... Có một bạn văn bảo rằng văn của tôi là loại văn cảm giác, tôi cũng không rõ... Tôi thấy, người ta quan niệm về “viết” rất khác nhau. Có nhà văn rất thích viết về những người bị điên loạn. Có nhà văn muốn trầm mình thật sâu vào tầng vô thức. Nhưng, ngôn ngữ, văn chương từ “vô thức” một cách tuyệt đối là bất khả. Có chăng chỉ ở ranh giới nào đó, những ngôn ngữ ở chỗ nhập nhoà, nó lênh loang, và thậm chí khốc liệt, mà sự khảo sát về con người và cuộc đời không bao giờ là duy nhất đúng cho muôn người và muôn thời...


 


- Anh còn bản thảo 3 tiểu thuyết nữa chưa in?


 


- Vâng! Ở thời kỳ viết “Mảnh vỡ” tôi viết rất nhiều, nhưng tôi bỏ đi vợi rồi, còn giữ lại mấy cái, ý đồ là đọc lại, sửa lại, nhưng cũng không biết có giữ lại nữa không hay bỏ đi nốt...


 


- Cách ứng xử với văn chương của anh trước và sau khi học viết văn có khác biệt gì?


 


- Không khác biệt nhiều lắm, nó vẫn ở trong “ý thức viết” như thế. Cuộc viết của cá nhân; không biết nó sẽ đi tới đâu; và tôi nghĩ tôi không thay đổi, cho dẫu có nhiều lúc mất niềm tin ở ngôn ngữ và chán văn chương của mình kinh khủng...


 









Đào Bá Đoàn sinh năm 1971 tại Thanh Miện, Hải Dương. Tốt nghiệp Trường Viết văn Nguyễn Du khóa VI. Đã in: Mảnh vỡ (tiểu thuyết, NXB Lao động, 1997; NXB Hội Nhà văn 2011); Rượu của thời chưa sinh (tập truyện ngắn, NXB Công an nhân dân, 2007); Chỉ để bay qua một bình minh (tập truyện ngắn, NXB Văn học, 2012). Hiện anh là biên tập viên Nhà xuất bản Hội Nhà văn.


 


  Dương Tử Thành thực hiện


 

DanQuyen.com
    Phản Hồi Của Độc Giả Về Bài Viết
Họ và Tên
Địa chỉ
Email
Tiêu đề
Nội dung
Gửi cho bạn bè Phản hồi

Các bài viết mới:
    Bắt học sinh đi học ngày nghỉ lễ Giỗ tổ Hùng Vương, hiệu trưởng bị xem xét kỷ luật (20-04-2024)
    Cần đảm bảo quyền lợi cho mọi học sinh trường Quốc tế Mỹ (11-04-2024)
    Học ngành Sư phạm tiếng Trung có lo thất nghiệp? (10-04-2024)
    Hơn 101.000 học sinh tập dượt cho kỳ thi TN THPT đầu tiên của Chương trình mới (12-03-2024)
    TP Hồ Chí Minh: Phụ huynh 'nín thở' chờ thông tin thi khảo sát vào lớp 6 trường chuyên (08-03-2024)
    Nữ sinh Việt thi đâu thắng đó, tốt nghiệp đại học Séc với GPA cao nhất lịch sử (06-03-2024)
    Sự trỗi dậy của các câu lạc bộ sách dành cho giới trẻ (29-02-2024)
    Ai được dự thi đánh giá năng lực của Đại học Quốc gia Hà Nội? (18-02-2024)
    Nữ sinh Tây Nguyên phá kỷ lục siêu trí nhớ thế giới (15-02-2024)
    Nữ sinh Hà Nội bị cắt quần do không mặc đồng phục, nhà trường nói gì? (21-01-2024)
    Nam sinh Phú Yên giành vé đầu tiên vào chung kết Đường lên đỉnh Olympia năm 2024 (07-01-2024)
    Chính thức bỏ thi thăng hạng viên chức (15-12-2023)
    Tiến sỹ ngân hàng bị lừa hơn 470 triệu đồng mà không dám kêu ai (14-12-2023)
    Nhà văn Di Li: Tôi mất 15 năm để ngẫm nghĩ về 'Tật xấu người Việt' (09-12-2023)
    79 công trình khoa học được vinh danh trong Sách vàng Sáng tạo Việt Nam (06-12-2023)
    Chủ tịch nước Võ Văn Thưởng thăm Đại học Kyushu của Nhật Bản (30-11-2023)
    Bảo tồn giá trị văn hóa truyền thống đặc sắc của người Ê Đê ở Tây Nguyên (19-11-2023)
    Sau một tuần mở cổng đăng ký: 'Đấu trường' trí tuệ nhân tạo hàng đầu Việt Nam thu hút hơn 700 đội thi (13-11-2023)
    Việt Nam có nữ giáo sư Toán học thứ 3 (07-11-2023)
    Giáo sư, phó giáo sư trẻ nhất vừa được công nhận năm 2023 là ai? (06-11-2023)

Các bài viết cũ:
    Lê Vi Thủy, giọng thơ lạ ở cao nguyên  (13-08-2012)
    'Dưới cánh Thiên thần Rượu' - tiểu thuyết về những kẻ nghiện (27-07-2012)
    Nguyễn Hiệp: 'Tôi viết chứ không phán xét' (11-06-2012)
    Philip Roth giành giải văn chương Tây Ban Nha (08-06-2012)
    Vargas Llosa: 'Văn chương không chỉ để giải trí' (06-06-2012)
    Chiến tranh ở VN qua con mắt John Steinbeck (01-06-2012)
    Cuộc đời Leo Tolstoy: Nhiều chiến tranh, ít hòa bình (21-05-2012)
    Tiêu chí của dịch văn học  (14-05-2012)
    Toni Morrison nhìn về quá khứ  (06-05-2012)
    Nhà văn Anh bị ghẻ lạnh 'vì quá xinh đẹp' (13-04-2012)
    Tình yêu đồng tính và quãng đời lưu vong của Byron (28-03-2012)
    Bữa sáng ở Tiffany’s - tiểu thuyết được ‘Hollywood hóa’  (19-03-2012)
    'Không có gì hai lần' - bài thơ bất hủ của nữ nhà thơ Ba Lan (08-03-2012)
    Các quy tắc viết văn của J.D. Salinger thời trẻ  (02-03-2012)
    Vĩnh biệt Wislawa Szymborska, người bạn chân tình của VN (25-02-2012)
    Giai thoại văn chương nghệ thuật trong 'Midnight in Paris' (17-02-2012)
    Nikolai V. Pereiaxlov làm thơ từ một tiếng dế  (14-02-2012)
    Paulo Coelho kêu gọi mọi người đọc sách 'chùa' (09-02-2012)
    Ngày thơ VN đổi mới với nỗ lực giao lưu quốc tế (05-02-2012)
    Những vần thơ lục bát đa mang (28-01-2012)
 
"Hoàng Sa, Trường Sa là của Việt Nam".

Chuyển Tiếng Việt


    Truyện Ngắn
Xa Xóm Mũi


   Sự Kiện

Lời Di Chúc của Vua Trần Nhân Tôn





 

Copyright © 2010 DanQuyen.com - Cơ Quan Ngôn Luận Người Việt Hải Ngoại
Địa Chỉ Liên Lạc Thư Tín:
E-mail: danquyennews@aol.com
Lượt Truy Cập : 152871422.